Chương 4: Bốc thuốc

[Dịch] Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái

Tả Đích Thập Yêu Lạp Ngập

5.959 chữ

27-11-2024

Nói về tuổi tác hơi lớn, thì Tiêu Tử Phong cũng hiểu được, loại chuyện luyện võ này, càng nhỏ càng tốt. Bởi vì lúc đó cơ thể chưa phát dục hoàn toàn, có thể dựa theo nhu cầu luyện võ mà điều chỉnh.

Về phần tu luyện mười năm...

Tiêu Tử Phong quay đầu hỏi.

“Thời gian này có phải quá dài hày không?”

“Nếu không phải khí huyết hùng hậu của ngươi, thì thời gian này chính là 50 năm.”

“Với tư chất bình thường của ngươi thì có lẽ còn một con đường lui.”

Tiêu Tử Phong như một con chó chết ngồi phịch trên xe lăn, chỉ với những dược liệu này, cho dù hắn hiện tại táng gia bại sản, phỏng chừng cũng chỉ có thể mua được một hai cây.

Bỗng nhiên hắn nghĩ ra cái đó, cho nên liền hỏi Triệu Tuyền Lạc: "Người tu hành có thể sống bao lâu?”

“Còn phải xem tình huống, xui xẻo thì mười mấy, hai mươi tuổi đã bị người ta chém chết.”

"Ta đang hỏi về tuổi thọ."

Triệu Tuyền Lạc suy nghĩ một chút mới đáp: "Tu luyện tới Nhất giới, hẳn là có thể sống hai ba trăm năm, Cổ giả có thể sẽ dài hơn một chút, Võ phu cùng Thuật sư đoản mệnh nhất, đôi khi chờ không được sống thọ thì đã chết già.”

“Tại sao tuổi thọ của võ phu và thuật sư lại ngắn như vậy?”

Tiêu Tử Phong phát ra nghi vấn, một trong những mục đích hắn muốn tu luyện chính là muốn mình sống lâu một chút.

Võ phu cần rèn luyện thân thể, tôi luyện bản thân, nếu không kịp thời điều trị, rất dễ lưu lại ám thương, thuật sư phần lớn là bởi vì bói toán, dễ dàng tiết lộ thiên cơ cắn trả bản thân.

"Tốt lắm, kiếm pháp cùng phương thuốc ta đã cho ngươi, coi như là ta trả ơn cứu mạng, về sau cứ dựa theo ta viết phía trên mà tu luyện, cho dù hao phí nhiều thời gian, thì chung quy vẫn có thể bước vào con đường này.”

Triệu Tuyền Lạc nói xong, liền đứng lên muốn rời đi.

“Vết thương của ngươi còn chưa lành, những đã muốn đi rồi sao?”

Tiêu Tử Phong có chút kinh ngạc mà hỏi thăm, dù sao bị thương nghiêm trọng như vậy, hẳn là nên tĩnh dưỡng.

"Mặc dù ta không biết nguyên nhân gì, đêm qua người đuổi giết ta không thể tìm được nơi này của ngươi, có lẽ là may mắn đi, nhưng sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa, ta ở chỗ này thêm một giây, đối với ngươi mà nói đều là trí mạng."

Triệu Tuyền Lạc cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, khi nàng sắp bước ra khỏi cửa thì đột nhiên nghe được câu nói.

“Ngươi có thể ở lại một thời gian ngắn, người đuổi giết ngươi ngày hôm qua đã bị ta giết rồi.”

Triệu Tuyền Lạc quay đầu lại cười, ánh mặt trời chiếu vào mặt nàng, sáng loáng viết hai chữ to "Không tin".

Đêm qua, người truy sát nàng là Võ phu thất giai cùng bát giai, giết một người bình thường đối với bọn họ còn không phí sức bằng giết một con gà.

Tiêu Tử Phong mở ngăn tủ bên cạnh, lấy ra hai thanh trường đao.

Loảng xoảng......

Trường đao bị Tiêu Tử Phong ném xuống đất.

Triệu Tuyền Lạc: "!!!”

…………

"Một đêm rồi, người đâu?"

Hai mắt Lạc Phong đỏ ngầu nhìn chằm chằm thủ hạ quỳ trước mặt gã, phẫn nộ rống lên.

“Một Cổ giả thất giai, thêm một Võ phu thất giai, cộng với sáu Võ phu bát giai, nhưng không chỉ không mang được người về, còn trong một đêm chết hai Võ phu bát giai, Cổ giả cũng chết, hai Võ phu lại mất tích.”

“Nàng trúng cổ độc, sống không được bao lâu.”

“Ta không quan tâm nàng ta có thể sống hay không? Thứ ta muốn là phong thư kia? Hơn nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định phải tìm được phong thư đó, đừng nói là ngươi, cho dù ta cũng khó mà sống tiếp, mau lên, tiếp tục phái người đi tìm.”

Lạc Phong bóp cổ thủ hạ, kề đầu với hắn, nói ra những lời này.

Trên trán thủ hạ nổi đầy gân xanh, nhưng không dám kéo tay đối phương ra, hô hấp dần trở nên khó khăn.

Chờ Lạc Phong nói xong câu cuối cùng, gã mới buông hắn ra.

Thủ hạ giống như nhận được đại ân xá mà bò ra ngoài.

Sau khi thủ hạ rời đi, Lạc Phong ngồi một mình trên ghế trong đại sảnh.

Nếu như trong thời gian ngắn không tìm được, như vậy gã cũng chỉ có thể hành động sớm.

Để phong thư kia chôn vùi cùng với một tòa thành lớn.

……

Triệu Tuyền Lạc nằm ở trên giường nghỉ ngơi, quay đầu nhìn hai thanh đao đặt ở bên tường, nàng vô luận như thế nào cũng không hiểu, một người bình thường làm sao giết chết hai Võ phu?

Cho dù Tiêu Tử Phong có khí huyết hùng hậu, trời sinh thần lực, nhưng làm sao so được với những Võ phu tu hành, hơn nữa nàng từng đấu với những Võ phu này, bọn họ cũng không phải là loại Võ phu chỉ biết tu hành, mà là loại đã giết qua người, từng thấy máu, tâm ngoan thủ lạt.

Tại sao lại bị một người bình thường như hắn giết chết?

Triệu Tuyền Lạc thủy chung không hiểu, nàng đã hỏi qua, nhưng Tiêu Tử Phong chỉ đưa ra một câu vô thưởng vô phạt.

“Ta dám cứu ngươi, tự nhiên có chỗ dựa vào.”

Nếu như là người bình thường, thì khi nhìn thấy một người xa lạ rơi vào sân nhà mình, liệu sẽ có ai ra cứu giúp?

Giúp người cũng không thể chỉ dựa vào thiện tâm nhất thời, còn phải cân nhắc giúp người này thì sẽ gây ra hậu ra gì, nếu không rất dễ đẩy mình vào vạn kiếp bất phục.

Lúc này Triệu Tuyền Lạc mới thật sự tin tưởng độc dược trên người nàng là do Tiêu Tử Phong giải.

Tiêu Tử Phong ngồi xe lăn đến họp chợ.

Đêm qua tuyết đọng đã được hàng xóm dọn dẹp, Tiêu Tử Phong ngồi xe lăn cũng thông suốt.

Phiên chợ đông đúc náo nhiệt, người lui người tới, lần này Tiêu Tử Phong đi ra cũng không mua nhiều đồ, chỉ mua hai bức câu đối, một ít điểm tâm.

Về phần một ít những món ăn khác, thì hắn đã sớm mua nhiều đồ dự trữ từ lần trước, hiện tại đến mùa đông, đồ có thể để lâu hơn một chút.

Đẩy xe lăn đi tới một tiểu viện mở rộng cửa, mùi thuốc từ bên trong tràn ra ngoài, Tiêu Tử Phong điều khiển xe lăn hơi vểnh lên rồi hạ xuống, cứ thế nhẹ nhàng vượt qua cửa.

Dù sao đây cũng không phải nhà hắn, không có ván gỗ đặt ở cửa trước, thuận tiện cho hắn đẩy xe lăn ra vào.

Trong sân có một lão nhân nằm ở trên ghế, trên tay cầm một quyển sách, trong sân còn đặt vài cái giá, trên giá phơi các loại dược liệu.

Lão nhân nằm trong sân nghe được động tĩnh thì còn tưởng là có bệnh nhân đến khám bệnh, ông vừa muốn chuẩn bị đứng dậy, sau khi phát hiện là Tiêu Tử Phong thì lại nằm xuống.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!